[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Bên ngoài Thừa Ân điện yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ có điều thoáng chốc sẽ nghe thấy tiếng gió thổi qua đây, va chạm vào mấy chiếc lá nhỏ đang nô đùa, tạo ra tiếng kêu xào xạc.
  • Tiểu Phong không biết có phải hình như vì nàng là "Gió" mà được Hoàng hậu xếp vào nơi quanh năm suốt tháng có gió thổi qua như thế này hay không nữa?
  • Nàng bất chợt lại nhớ đến chuyện ban nãy của mình khi còn ở Thanh Ninh Cung. Sau trận tranh cãi nảy lửa bất phân thắng bại với tên tra nam đó, cuối cùng Hoàng hậu cũng đã đưa ra quyết định sẽ cấm túc Triệu Sắc Sắc đó một tháng, không cho Lí Thừa Ngân lui đến chỗ nàng ta nữa. Mà nguyên văn lời nói chính là:
  • Hoàng hậu
    Hoàng hậu
    "Triệu Lương đệ mê hoặc chủ thượng, không biết tôn ti trong cung, không chịu hiểu quy tắc. Thân là một Lương đệ lại thích độc chiếm, tranh giành Thái tử cùng với Thái tử phi. Không làm tròn chức trách của mình. Bị phạt cấm túc một tháng ở Thanh Loan điện để học lại lễ nghĩa trong cung."
  • Khoan đã... Những lời này có phải quá nặng nề rồi hay không kia chứ? Tiểu Phong cũng không ngờ lời của mình chỉ vô tình trong lúc nhập tâm quá mà nói ra lại khiến nàng ta bị cấm túc ở Thanh Loan điện lâu như vậy.
  • Thật ra Tiểu Phong nàng cũng không muốn quá để tâm đến nàng ta làm gì, bởi vì vốn dĩ nàng cũng chưa được tiếp xúc với nàng ta. Nhưng chợt nghĩ lại, nếu như lần này lợi dụng Hoàng hậu để Triệu Sắc Sắc đó có được một bài học mà an phận thủ thường có khi cũng không phải là chuyện gì quá xấu.
  • Nàng cũng có thể nhân lúc này mà kết thân với nàng ta. Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương bị Lí Thừa Ngân lợi dụng và đem ra làm bức bình phong che chắn cho người hắn "yêu" mà thôi. Bản chất nàng ta cũng chẳng phải là người xấu xa gì, do tình yêu khiến nàng ta mù quáng.
  • Vậy thì để Tiểu Phong thay trời hành đạo, ra tay nghĩa hiệp mà cứu nàng ta một mạng, lôi Triệu Sắc Sắc ra khỏi mối tình oan nghiệt này, giúp nàng ta có một kết cục khác. Tuy nhiên vẫn còn phải xem thái độ "hợp tác" của nàng ta thế nào. Nếu vẫn chua ngoa và thật sự muốn hại người khác như vậy, vậy thì nàng cũng chẳng hơi đâu mà thương xót cho nàng ta.
  • Tiểu Phong nhìn sang Vĩnh Nương, nàng giữ nguyên tư thế một tay chống cằm, một tay chạm lên tay Vĩnh Nương, như chờ đợi một cái gật đầu từ chính chủ vậy.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Vĩnh Nương, cô nghĩ thế nào về lời ta nói? Ta thật lòng rất muốn cô có được hạnh phúc.
  • Vĩnh Nương cúi đầu, quỳ xuống bên cạnh Tiểu Phong, nét mặt thoáng đau lòng.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Này, cô làm gì vậy, mau đứng lên đi!
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa, mạng của nô tì là do trung cung cứu sống, nô tì sống được đến ngày hôm nay cũng là nhờ Thái hậu thương tình. Lại còn được ăn mặc, được dạy dỗ, hưởng những điều kiện mà cô nương bình thường khó có thể có được.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Những điều này trong lòng Vĩnh Nương từ trước đến giờ vẫn không bao giờ quên được. Mạng của nô tì từ lâu đã thuộc về Thái hậu, nô tì sống là người của Đông cung, chết cũng là người của Đông cung. Vả lại... Nếu như nô tì đi rồi, công chúa phải làm sao. Thêm nữa, tuổi của nô tì cũng đã lớn rồi, không thể xuất giá được nữa.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Tại sao không? Cô vẫn còn rất trẻ cơ mà. Chỉ cần cô gật đầu, ta sẽ đích thân tìm cho cô một đấng lang quân như ý, tiền tài có đủ, cô chỉ cần chăm chồng, dạy con và hưởng thứ mình đáng hưởng mà thôi. Cuộc sống bên ngoài đó, ta sẽ khiến cô an nhàn. Không cần cực khổ ở lại đây như vậy.
  • Vả lại... Nếu sau này Tiểu Phong đi rồi, hoặc giá như kết cục đó thật sự một lần nữa được xuất hiện, vậy những ngày tháng sau này của Vĩnh Nương phải làm sao đây?
  • Vậy nên Tiểu Phong mới nghĩ đến chuyện nhân cơ hội này mà tìm một chỗ dựa vững chắc để nàng an tâm hưởng thụ hạnh phúc. Cũng xem như là báo đáp tấm chân tình của Vĩnh Nương.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa, có phải nô tì làm gì khiến công chúa phật ý nên mới muốn đuổi nô tì đi hay không ạ?
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Trời ơi, cô nghĩ gì vậy? Ta làm sao có thể phật ý chuyện gì. Cô đối xử tốt với ta như vậy mà... Ta chỉ nghĩ, ta muốn cô có được hạnh phúc bên ngoài nơi lạnh lẽo này mà thôi.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương nguyện một đời hầu hạ công chúa. Nô tì tuyệt đối không bao giờ rời khỏi Đông cung. Đây mới chính là "nhà" của nô tì.
  • Tiểu Phong thở dài, mấp máy môi như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nàng không thể nói rằng nàng sẽ rời đi, càng không thể nói rằng kết cục của Tiểu Phong thật như vậy được. Nàng chỉ muốn sắp xếp ổn thoả trước khi hành động thôi mà, sao lại thành ra thế này rồi đây?
  • Bất chợt, từ mái ngói dường như truyền xuống một hồi tiếng động lạ đánh tan dòng suy nghĩ của Tiểu Phong.
  • Khoan đã, tình tiết này rất quen thuộc, à đúng rồi, Tiểu Phong kích động đến mức đứng thẳng người dậy. Thảo nào hôm qua đến giờ nàng vẫn cảm thấy dường như thiếu thiếu ai đó. Hoá ra chính là như vậy.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Vĩnh Nương, A Độ đâu mất rồi? Sao hôm qua đến giờ ta không nhìn thấy cô ấy?
  • Trời ạ! Làm sao cô có thể quên mất nhân vật chủ chốt này cơ chứ?
  • Vậy mà cô ấy hơn một ngày trời không nhìn thấy, nàng vẫn không hề hay biết? Không phải là tình tiết truyện bị thay đổi nên A Độ có chuyện gì không hay rồi đấy chứ?
  • Âm thanh phát ra từ mái ngói có lẽ là của Cố Kiếm, thế nên nàng mới giật mình nhớ tới A Độ, bởi vì bình thường vẫn là A Độ đưa Cố Kiếm vào đây. Nhưng ban nãy tiếng ngói giòn tan đó, âm thanh đó hình như chỉ có một người, nếu là A Độ thì chắc chắn cô ấy sẽ không phải lên đó để trốn tránh người khác, vậy nên chỉ có thể là Cố Kiếm mà thôi.
  • Từ ngày xuyên vào đây, thính giác của nàng có lẽ vì được thừa hưởng từ Tiểu Phong mà vô cùng nhạy bén, đến nỗi suýt nữa nàng còn không nhận ra những suy nghĩ này là của mình nữa.
  • Nhưng ôi trời ơi, làm cách nào mà nàng lại có thể quên được A Độ cơ chứ?
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa, hôm qua chính là người đã chuốc say A Độ cô nương mà, bây giờ cô ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi ở gian phòng phía Tây ạ.
  • Tiểu Phong ngờ vực hỏi lại một lần nữa.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Vĩnh Nương, cô vừa nói là ta chuốc say A Độ à?
  • Đây là loại tình tiết gì vậy, rõ ràng lúc đọc, nàng chẳng hề thấy tình tiết này, chỉ nhớ hình như A Độ vẫn luôn theo sát Tiểu Phong trong lễ xuất thành hôn mà. Sao bây giờ lại biến đổi nhiều vậy?
  • Vĩnh Nương khó hiểu, nghi ngờ nhìn Tiểu Phong mà gật đầu.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa, người không nhớ gì nữa hay sao?
14
Chương 18: